Thi ẩm lâuon

10.7.11

SỰ TÍCH HOA BỒ CÔNG ANH



SỰ TÍCH HOA BỒ CÔNG ANH (1)
Trên một cánh đồng nọ, có một loài cây có những bông hoa vàng rực, những chiếc lá dài, xanh thẫm với những chiếc răng cưa nhọn hoắt như những chiếc răng nanh của con sư tử. Người ta gọi nó là cây Răng Sư Tử. Răng Sư Tử nằm đủng đỉnh bên trên đồng cỏ dại, trong trái tim chàng ôm ấp những cánh hoa vàng như màu nắng. Người chàng yêu chính là đoá hoa nở rộ từ chính trong vòng tay ấm áp của chàng. Những chiếc lá gai góc của Răng Sư Tử ôm vòng lấy những đoá hoa, chở che và đầy khao khát.
Mùa hạ đến, những bông hoa trút bỏ những chiếc trâm cài đầu vàng óng, chiếc áo ruộm nắng được thay bằng một cái áo choàng bông nhẹ, trắng muốt và mịn như những chiếc lông ngỗng. Bông hoa từ trong vòng tay chàng trai vươn cao lên đầy kiêu hãnh. Răng Sư Tử vẫn say mê ngắm nhìn và thầm ngợi khen vẻ đẹp ấy của nàng. Người con gái của chàng đã biến thành bông Bồ Công Anh với chiếc áo choàng trắng xốp. Tình yêu cứ thế lớn lên...
Bỗng một ngày, từ một miền xa xôi nào đó, thổi đến một người con trai có cái tên là Gió. Gió ồn ào, mạnh mẽ, cuồng nhiệt và sôi nổi. Gió lướt đi trong vũ khúc quay cuồng. Gió cầm trên tay cây sáo trúc, thổi những bài ca đẹp về cánh đồng, và về những miền đất mà chàng đã đi qua. Gió kiêu hãnh, Gió lạnh lùng, và Gió cũng vô tâm. Gió lướt đi ngang qua trên cánh đồng, khiến biết bao loài cây phải hướng mắt theo. Bên trên cái thế giới nhỏ bé ấy, chàng là người được yêu mến và ngưỡng mộ.
Bồ Công Anh không phải là ngoại lệ. Gió ập tới khiến nàng choáng ngợp, choáng ngợp trước vẻ phong lưu và bất cần. Khi cơn Gió lướt qua trên cánh đồng, nàng vươn mình theo hướng gió, đón Gió về lại bên nàng. Nàng muốn được những ngọn gió mát rượi ôm ấp vào lòng, vuốt lên từng sợi bông của chiếc áo choàng trắng xốp. Nàng yêu Gió, trong sáng và trọn vẹn.
Nhưng Gió sinh ra không phải để dừng chân. Chàng là đứa con của Ngao Du và Mạo Hiểm. Cánh đồng cỏ bình yên không phải là chỗ trú ngụ đời đời. Gió lại ào ạt thổi qua. Bồ Công Anh cố níu giữ, cố nắm bắt Gió bằng thân hình mảnh dẻ của mình, nàng vươn mình ra. Nhưng vô ích. Gió vẫn cứ thổi lạnh lùng.
Răng Sư Tử nhói lên trong lòng. Trái tim chàng như bị chính những chiếc răng cưa cào xé. Chàng che chở cho người con gái chàng yêu, để rồi mất nàng trong giây lát. Răng Sư Tử tuyệt vọng giơ những cánh tay xanh biếc ra, giữ chặt lại Bồ Công Anh trắng muốt. Nhưng cánh tay chàng chơi vơi trong Gió. Những cánh hoa Bồ Công Anh xinh đẹp và mềm mại đã tự tách khỏi nhuỵ hoa, để bay cùng chiều với Gió mất rồi.
Và ngày ngày, những người nông dân đi trên cánh đồng vẫn nghe tiếng Răng Sư Tử thì thầm cùng với chàng Gió từ miền xa thổi đến, hỏi những cánh Bồ Công Anh đã được Gió mang tới nơi đâu... "Ở nơi đó, cô ấy sống thế nào?". Gió im lặng, Gió không thể mang Bồ Công Anh đi mãi. Cô gái ấy rơi xuống trên những cuộc hành trình, vùi mình vào trong đất, để rồi lại hồi sinh thành những đứa con và đặt tên chúng là Răng Sư Tử...
Cây có Hoa, nhưng không giữ được Hoa. Hoa chỉ luôn vươn mình theo Gió. Gió lại khó nắm bắt, lại chỉ biết yêu những cuộc hành trình. Và khi cơn Gió qua rồi, Hoa mới biết: cội nguồn của mình là nhựa chảy trong máu của cây...




SỰ TÍCH HOA BỒ CÔNG ANH (2)
Lời tiên tri hay lời cầu nguyện?
Sẽ không thể nào quên
Sau một lần được thấy
Những nụ hôn vàng cháy
Của hoa Bồ Công Anh
Trên má cánh đồng xanh
Ngất ngây và bát ngát

Đã lâu lắm rồi, khi con người mới hình thành nên các quốc gia và đang cố gắng củng cố sự vững mạnh của đất nước mình. Ở một vương quốc nọ, cũng giống như nhiều quốc gia khác, họ đang sống trong những ngày tháng đầu tiên của một thời kỳ phát triển mạnh mẽ. Cả đất nước dường như sôi nổi và phân kính với sự phát triển.
Ở nơi đó, trong một gia đình của vị quan có hai người con trai, một người còn khá nhỏ, người con trai còn lại đã bước sang độ tuổi 14. Cuộc sống của gia đình đối với nhiều người được coi là êm đềm và đầy đủ. Thế nhưng, cho đến một ngày, người cha gọi người con trai lớn và hỏi:" Sống ở trên đời việc lớn nhất đối với người con trai là gì?"
Người con trai trả lời: "Là một người con trai thì nên học tập và rèn luyện, còn là một người đàn ông thì phải giữ được cái cốt cách của một người con trai".
Người cha cau mày và nói: "Vậy là con biết mình phải sống thế nào rồi hả?".
"Dạ"- Người con trai đáp.
Người cha quay lưng đi mà không nói thêm lời nào.
Trong suốt quãng thời gian sau, cậu con trai lớn không ngừng trải qua bao nhiều thách thức của cuộc sống. Những bài học của từ những người trong gia đình đã trui rèn nên một con người, một người đàn ông thực sự.
Cậu con trai 14 năm nào đã trở thành chàng thanh niên cao lớn. Trong trái tim chàng là ẩm ủ bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu mơ ước. Có những ước mơ thật nhỏ bé như một câu chuyện tình, có những hoài bão to lớn như một vị hoàng đế. Có những mơ ước mà chàng đã giành được, những vinh quang nhỏ nhặt và có cả những thật bại đầy nước mắt. Cho đến một ngày, chàng muốn đi tìm một chỗ đứng riêng cho mình, muốn một cuộc sống độc lập, chàng đã quyết định ra đi.
Với nguồn lực của mình và số bạn bè của mình, chàng tự thiết lập cho mình một đội quân. Chàng muốn tự mình xây dựng một đế quốc cho riêng mình. Chàng đã ra đi.
Trải qua hàng trăm, hàng ngàn trận đánh. Đi qua biết bao nhiêu ngôi làng, nhưng những gì chàng giành được ngày một hùng mạnh, nhưng trong đầu chàng mới chỉ vọn vẹn có "kinh nghiệm về sự mất mát". Thời gian dần trôi, mải mê với chính chiến, mái tóc xanh thủa nào đã ngả màu tráng ngà, cái màu của tuổi tác và sự phản chiếu của ánh nắng mặt trời. Vị hoàng đế, một mình một người chậm bước trên đất nước rộng lớn mà mình tạo ra. Ông mải mê đi, đi mãi, và dừng chân nghỉ trong phòng khách của một ngôi nhà nhỏ. Ngước mắt nhìn qua cửa sổ, ánh trăng đã lên cao. Trong mắt ông những kỷ niệm như tràn về, từ những ngày tháng thơ ấu, đến thời gian tha hương, xa xứ. Trong đầu ông hàng loạt những câu hỏi, những suy nghĩ về những gì ông chưa làm được. Ông nhớ những người thân, những người bạn, những người ông chưa làm được gì nhiều cho họ...
Ánh trăng đã xuống dần và vị hoàng đế gọi chủ nhà lại và nói: "Khi ta chết hãy chôn ta ở nới cánh đồng thảo nguyên rộng lớn ở quê ta. Ta muốn linh hồn ta được về với quên hương, để trở về với nới ta sinh ra. Dù ta ở đâu, bay xa đến đâu cũng sẽ có một ngày ta trở về mảnh đất đó"..."ta muốn gửi muôn phần hồn ta vào gió, phần theo cha, phần gửi mẹ, phần gửi người ta yêu, phần gửi những người ta đã lỡ hẹn, gửi những người cho ta là không đúng..."..."mỗi phần hồn là một lời nguyện cầu, nơi ta đến có nụ cười, có cả nước mắt,..."
Ít lâu sau vị hoàng đế băng hà. Theo lời căn dặn của ông, ông được chôn cắt tại thảo nguyên rộng lớn nơi quê hương ông sinh ra. Và từ nơi ông được chôn cắt mọc lên một loài hoa. Loài hoa lạ khi nở hoa trông như như những chiếc răng của loài sư tử. Khi hoa tàn những cánh hoa bay theo làn gió. Những cánh hoa tựa như những cây hoa thu nhỏ. Dựa mình theo gió mà bay...
Loài hoa đó được gọi tên hoa Bồ Công Anh... nơi gửi gắm những lời nguyện ước...




SỰ TÍCH HOA BỒ CÔNG ANH (3)

Ngày xưa, xưa thật là xưa, vị thần của các loài hoa bay xuống Trái Đất để tìm loài hoa Cô yêu thích nhất. Cô đi khắp các cánh đồng, các khu rừng và cả các khu vườn. Trong khu vườn nọ, Cô gặp hoa Tulip sặc sỡ với toàn màu đỏ và cam, đứng ngạo nghễ và kiêu hãnh. Cô hỏi Tulip: “Này Tulip, em muốn sống ở đâu cả đời?”. Tulip dõng dạc nói: “Tôi muốn sống trong chậu kiểng với thảm cỏ xanh mượt làm nên. Ở đó, màu sắc của tôi sẽ nổi bật. Mọi người sẽ phải trầm trồ than phục vẻ đẹp của tôi”.
Vị thần hoa thất vọng vì sự ngạo mạn của Tulip và quay sang hỏi hoa hồng câu hỏi tương tự. Hoa Hồng đáp: “Em chỉ muốn sống bằng cách leo trên bờ tường lâu đài thôi. Bởi vì em yếu đuối và mong manh lắm, không thể tự đứng 1 mình. Em cần có sự giúp đỡ và che chở”.
Thần Hoa lại buồn bã quay đi và gặp hoa Violet trong một khu rừng. Cô lại hỏi: “Em muốn sống ở đâu cả đời?”. Violet nói ngay: “Tôi muốn ở đây, giữa các tán rừng, nơi có dòng suối làm mát chân tôi, nơi cây cối giúp sắc tím của tôi không bị sức nóng ánh nắng phá huỷ”.
Một lần nữa, Thần Hoa lại thất vọng đi tiếp cho đến khi thấy hoa Bồ công anh cứng cỏi có sắc màu vàng giữa đồng cỏ. Cô hỏi: “Em muốn sống ở đâu cả đời?”.
Bồ công anh từ tốn trả lời: “Em muốn sống ở nơi trẻ em có thể tìm thấy em và mang em đến trường, nơi mà chúng có thể chơi đùa với em. Em muốn sống ven đường, trên đồng cỏ, giữa những bức tường đá trong thành phố để mọi người có thể thư giãn với màu sắc của em”.
Thần Hoa hài lòng với sự tốt bụng của Bồ công anh, Cô nói: “Em chính là loài hoa đáng yêu nhất. Em sẽ nở khắp nơi từ mùa Xuân cho đến mùa Thu và em sẽ là Hoa của trẻ con”.
Kể từ đó, Bồ công anh được đặc quyền nở sớm và có thể sống khắp nơi từ bờ tường, cánh đồng, cạnh túp lều… với sức sống bền bỉ, hạnh phúc.




SỰ TÍCH HOA BỒ CÔNG ANH (4)

Cha mặt trời và mẹ mặt trăng có rất nhiều con. Đó là những vì sao xinh xinh mà chúng ta thường thấy trên bầu trời đêm. Khi chúng lớn, mẹ mặt trăng tặng mỗi đứa một ngọn đèn để cùng mẹ làm nhiệm vụ thắp sáng bầu trời đêm.
Một vài ngôi sao nhỏ cảm thấy công việc này thật chán,đặc biệt là vào mùa đông khi vạn vật chìm trong giấc ngủ say và ấm áp, chỉ còn những vì sao đứng lẻ loi giữa vũ trụ bao la. Một buổi tối mùa đông, chúng từ chối làm việc. Chúng rủ nhau chơi trò cút bắt mặc cho mẹ Mặt trăng kêu gào khản cổ. Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua. Những ngôi sao bị cơn gió cuốn bay xuống mặt đất. Bầu trời tối đen. Những ngôi sao nhỏ run lên vì sợ.
Trời sáng dần. Những ngôi sao vội vàng gọi cha Mặt trời giúp chúng quay lại bầu trời. Nhưng cha bảo: những ai đã rời khỏi bầu trời thì không thể nào quay lại được nữa. Đêm nào các ngôi sao nhỏ cũng khóc. Mẹ Mặt trăng cũng khóc vì nhớ các con. Mỗi đêm, từ trên trời cao mẹ cất tiếng hát ru:"Twinkle,Twinkle Little star, How I wonder where you are?"
Đông qua, xuân đến. Một sáng tháng 4, cha mặt trời nhìn thấy những đứa con tội nghiệp đang co ro bên vệ đường. Thương tình, ông biến chúng thành những bông hoa màu trắng và tặng chúng mỗi đứa một cây đèn giống như chúng từng mang lúc còn ở trên trời. Và đó chính là hoa BỒ CÔNG ANH.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét